Tôi nứt ra từ luống cày ven sông Ba
Hít hơi thở đầu tiên đã nghe mùi rơm rạ
Giơ nắm tay chào đời giữa bom gầm rộn rã
Muôn triệu cỏ cây đón mảnh đạn vào lòng
Thuở ấy đất trời trắng những dòng nước mắt
Trắng khăn tang sau mỗi đợt giặc càn
Trắng cả mong chờ trên mái đầu cô bác
Suốt nửa đời người ám ảnh tiếng bom rơi
Rồi một sáng ngày năm tuổi của đời tôi
Bỗng bồ câu bay về rợp ngõ
Cõng theo búa liềm, kéo theo tiếng kẻng
Ba nghìn ngày làm bạn sắn cùng khoai
Cơn gió mới đâu về xanh gốc rạ quê hương
Tôi – chú dế mèn ham bao điều lạ
Rũ bỏ vết bùn ngàn đời trên áo giáp
Tôi nghênh ngang tiến ra chốn thị thành
Từ một kẻ quê mùa qua bao lần trả giá
Tôi hóa thân thành kẻ dữ – hiền
Vất vả bơi giữa dòng nóng – lạnh
Nghe thằng Bần triết lý vị chua cay
Rồi mỗi đêm trên phố vắng ghê người
Tôi cùng đám tha phương nghêu ngao ca hát
Bản đồng ca suốt đêm dài không ngủ
Vạn người nghe nhưng chẳng hiểu lời nào
PNH
(Bài viết tại Sài Gòn năm 2009, lần đăng 2024 có sửa bỏ “đồng hương” thay bằng “tha phương”)