Nhà xưa + Tiếng thạch sùng đêm – Tịnh Bình (Tây Ninh)

NHÀ XƯA

Ngôi nhà tuổi thơ
Quanh mép hàng rào kẽm gai rỉ sét
Tầng tầng lớp lớp những bông huệ đất mở mắt
Khoác chiếc áo màu cam sặc sỡ trong nắng trưa
Dưới cơn mưa đầu hạ
Xòe nở những ánh nhìn thủy tinh
*
Những buổi trưa trốn ngủ
Khi lũ ve hạ mỏi mồm tạm im hơi
Bọn chuồn chuồn cào cào xanh đỏ bày đặt ra vẻ dỗi hờn
Chỉ những bông huệ chân phương với đóa hoa đôi rực rỡ
Cùng với đứa trẻ ngây ngô là tôi chơi trò dọn đồ hàng
Khách mua là vô số bạn kiến nhỏ
Cười hi hi ha ha…
*
Giấc mơ bay về phía bầu trời
Rất nhiều năm mang tuổi thơ tôi đi mất
Ngôi nhà xưa và bông hoa huệ đất
Vẫn thầm thì câu chuyện dưới mưa trưa…


TIẾNG THẠCH SÙNG ĐÊM

Giấc mơ ngoài giấc mơ
Nỗi nhớ quê nhà đêm mất ngủ
Bóng người nhòa sương trắng
Đồng cạn ruộng sâu quen đời lem lấm
Nón mê đội nắng trông trời
*
Vạt mây chiều tự nhuộm mình đến tím
Người thương quê sao nỡ bỏ quê
Đắng lòng không hỡi bầy mối đất
Quê là gì sao ám ảnh khôn khuây…
*
Hai mươi năm khắc khoải ngày chân xa
Người phố thị chẳng ra người phố thị
Trách gió bụi để cay lòng mắt
Phía nhòa mưa đâu thấy bóng mình
*
Vàng nỗi nhớ hoa bầu hoa mướp
Trưa ven sông eo óc tiếng gà
Chật huyên náo thị thành không nghe được
Rỗng lòng mình khoảng lặng mênh mông
*
Hờn giấc mơ chẳng bao giờ với tới
Mưa ngoài kia thinh lặng ánh nhìn
Đêm thao thức tiếng thạch sùng cô độc
Chẳng quê đâu sao chắt lưỡi thương nhà…?!

TỊNH BÌNH (Tây Ninh)

Phamngochien.com.vn - 17:57 - 25/04/2024 - Bài văn nghệ sĩ - Tư liệu

Trả lời