Lỡ duyên lạc “bến không chồng”
Đò chiều đợi đám mưa dông lỡ thì.
Ta về nàng đã vu quy
(Bỏ quên cái tuổi xuân thì sao đang ?!).
Hơn nhau một miếng giữa làng
Phúc phần một chuyến đò ngang cập bờ.
Bước chân người lính bơ vơ
Bến xưa thuyền đã bất ngờ buông neo./.