Khi hoàng hôn lững thững buông, tôi thả bước bên lề con phố. Sự lạc lõng giữa muôn người làm tôi hưng phấn leo lên chiếc xe bò đang ngạo nghễ đi qua những cửa hàng. Và khi đâu đó đã lên đèn, lòng tôi rối bời trước dòng xe cộ đang như cánh ong về tổ.
Khi chúng ta bước chân ra khỏi không gian sống quen thuộc thì sự tư duy phải định hình lại từ những mảnh vụn của đổ vỡ. Thói quen của ngày hôm qua bỗng trở thành kẻ phản bội, lạnh lùng nhìn hoang mang quỳ gối để van nài tan vào cõi hư không. Điểm neo đậu – có chăng – là mông lung và bấu víu. Qúa khứ không còn bền vững, và tương lai thì chẳng cần dài xa. Sự luống cuống đầy vụng về phải ra sức che giấu tâm trạng lạc lõng vô định. Để khi ban mai ngập ngừng là lúc bước chân tôi thẫn thờ đi tìm miền lạ lẫm.
Nàng mơ về một chuyến công tác của tôi trong một hành trình cố định và ái tình bao giờ cũng gấp gáp. Những phút giây bên nhau của chuyến xe không chỉ khởi động của phòng the, vận tốc mang đến tận cùng của sung sướng để mỗi cơ thể dâm loạn đều phải nhớ ít nhiều đến văn minh. Khi xa nhau, chúng ta đều giữ lại chút hương thơm của hạnh phúc để đề phòng nỗi cô đơn, và dù không biết kết cục sẽ ra sao, rạng rỡ làm ta không phải hối tiếc. Chiếc cằm mềm mại không biết gì về hành trình lạ lẫm của bờ vai. Người đàn ông cứ mơ về vung đất lạ, bất ngờ sẽ cho tôi biết về bản thân mình. Và chia tay có làm nguồn sống hụt hẫng thì đã ngàn lần kêu tên em trong niềm nhớ. Nhưng tại sao tôi đã không vào khách sạn cùng nàng. Tôi là một thằng hèn trong khi nàng ân ái với người đàn ông khác. Nàng cứ nằm đó, rất lâu không mặc y phục. Và Khi cánh tay đưa lên sửa lại mái tóc, tôi trở thành kẻ thù của nàng.
Khi đến tuổi cặp kê, người con gái chờ tiếng gõ cửa vào một đêm trăng sáng. Hai người không được chạm vào nhau bên bước chân lần mò, băng qua hàng rào gai găng. Mỗi người tìm lấy cho mình một chỗ rồi ngâm mình trong lòng suối. Khi người con gái bật ra tiếng kêu như giai điệu một bài hát, người nam bừng tỉnh trước núi rừng, trườn tới uống lấy từng nốt nhạc. Giai điệu chỉ cất lên một lần duy nhất trong một buổi chiều mùa thu gió nhẹ, đôi môi em tuyệt đẹp thổi hương thơm vào nồng nàn. Giữa những con người quá hiểu nhau có một sứ mạng là làm cho nhau hạnh phúc. Nghẹn ngào đã đi qua nhiều đợt đong đầy. Tình yêu chớm nở từng ngày. Tôi làm kẻ thất bại để chuyện tình cho đôi mắt sâu vời. Và người con gái sẽ thuộc về ai nghe trọn tiếng rên ấy, hoặc hắn sẽ là kẻ thù trọn kiếp của nàng.