Hạ đã về bên xóm vắng trưa nay
Nhìn cánh phượng rơi giữa bàn tay em nhỏ
Con ve sầu lột xác khô đầu ngõ
Sách vở lật dần những trang cuối ngày thơ.
Thương sợi nắng vàng tơ
Cứ cô đơn gieo lên miền nhớ
Nỗi buồn duyên nợ
Mùa hạ nào cũng nhiều trăn trở
Nắng vẫn cô đơn.
Ta và em đã đi qua bao mùa hạ dỗi hờn
Vẫn mãi cùng nhau
Như cánh phượng kia buồn bã vì đâu, rụng rơi thầm lặng
Nhưng cứ hạ về lại thắm đỏ màu yêu…
Hạ về rạo rực – cô liêu
Ta chẳng hiểu mình đang nghĩ gì trước hạ
Như chẳng hiểu điều gì trong phiến lá
Nắng rát vẫn cứ xanh…