Có một cô bé khép kín, nội tâm. Có gì oan ức cũng bỏ vào nhật ký hết. Đối với cô bé nhật ký là một không gian riêng tư vô cùng thoải mái, việc gì đi chăng nữa cũng không nói với người khác.
Một lần, cô giáo nói với mẹ: “Dạo này con chị học hành sa sút, trong giờ học cứ nhìn vào bạn nam học giỏi nhất lớp.” Về nhà, mẹ cô bé nói chuyện bình thường và hỏi: “Mẹ biết con đang thích một bạn nam trong lớp.” Vừa nói vừa cầm cuốn nhật ký. Cô bé ngỡ ngàng, hét lên: “Sao mẹ dám đọc nhật ký của con?!” ”Sao con nói thế? Mẹ đơn giản chỉ là lo cho con thôi mà!” Cô bé giật lấy cuốn nhật ký: “Mẹ lo lắng thì sao lại đọc nhật ký của con, chỉ có con mới được đọc nó thôi!!!” Cô bé chạy vào phòng, đóng sầm cửa và khóc rất lâu. Bỗng có tiếng mở cửa, hóa ra là chị hai, chị nói: “Em út của chị buồn thế cơ à? Thực ra mẹ không làm phiền em đâu, chỉ là mẹ lo lắng cho em thôi! Mẹ sẽ không bao giờ đọc nhật ký của em nữa, với điều kiện phải tâm sự với mẹ thật nhiều, chịu không nào?”. Cô bé vui vẻ, miệng cười toe toét. Chị hai đưa tay ra và ngoắt, nháy mắt ra hiệu là bí mật của hai chị em.