Vào một ngày đẹp trời, một bà hoàng hậu sinh một em bé gái kháu khỉnh. Tuy nhiên, chẳng ai vui vẻ cả, trái lại còn nói:
– Nó là con gái, sao mà nối dõi đây? Giá như là con trai thì hay biết mấy!
Bà hoàng hậu nói:
– Có lẽ phải bày dạy nó như một đứa con trai thôi.
Đứa trẻ lớn lên từng ngày, cha mẹ bày dạy đến nỗi cô bé cứ tưởng mình là con trai. Một hôm, cô bé nói:
– Mẹ ơi, có hai cái cục cưng cứng gì đó cứ nổi lên ngực ạ!
Bây giờ bà mới giật mình, bà nghĩ: “Thế là ngực của nó đã nở rồi! Biết nói thế nào với con đây?” Nhưng chẳng còn cách nào khác, bà đành phải nói:
– Không sao đâu con, chỉ cần con cố gắng sạch sẽ một chút là được!
Càng lớn, cô gái càng trở nên có nhiều biểu hiện lạ hơn, nào là tối thì đau bụng vào cuối tháng, thèm cay vô cùng, ngực thì đau nhức, tóm lại là rất nhiều. Một hôm, cô gái nói:
– Mẹ ơi, quần lót của con dính máu ạ! Con sợ quá! Làm thế nào đây?
“Hết lời nói rồi! Làm sao đây?” Bà hoàng hậu nghĩ. Vậy là đức vua, hoàng hậu đã nhờ rất nhiều giáo sĩ ở trong vùng nhưng mà đều bó tay. Đến vị giáo sĩ cuối cùng thì người đó nói:
– Thần nghĩ nên nói cho công chúa biết thì hơn.
– Tại sao? – Đức vua hỏi.
– Đáng nhẽ người nên coi trọng con gái mới đúng. Con gái cũng làm được như con trai, có khi còn lớn lao hơn. Hoàng hậu, người đang coi thường chính bản thân mình đấy! Người xem thường con gái thì hoàng hậu cũng là người có giới tính nữ chứ sao?
Đức vua nghe xong nổi giận, nghĩ là ông ta không coi mình ra gì, liền ra lệnh chém cổ ông ta. Nhưng mà những vị giáo sĩ ở mỗi vùng khác nhau đều trả lời tương tự. Không còn cách nào khác, cha mẹ của công chúa đành phải nói. Công chúa biết thì sững sờ người, hứa sẽ trở thành con gái đích thực. Nhưng ôi thôi, cô ấy không thể sửa được nữa, nó đã in sâu vào đầu cô ấy rồi.
(Khánh Thư, sinh 2013, quê Nghệ An)