Có một người con gái luôn tự cho mình là hoàn hảo. Việc gì cô cũng làm tốt cả, nhất là tài đánh đàn. Có lần cô đánh đàn, những tiếng đàn tạo ra một khúc nhạc buồn. Mọi người đều khen ngợi tiếng đàn của cô, một ông già đi qua chỉ gật đầu tỏ vẻ chấp nhận chứ không nói gì thêm. Cô gái tức giận:
– Rõ ràng tiếng đàn của tôi hay, cái gì tôi cũng làm tốt, tôi là một người vô cùng hoàn hảo, thế gian này chẳng có ai bằng tôi. Tại sao ông chỉ gật đầu thôi là sao?
– Còn có người hơn cô! – Ông già nói
Cô gái không cho là thế, vẫn cho mình là nhất. Ông già nói tiếp:
– Tôi thấy cô vẫn còn thiếu một thứ
– Đó chính là gì? – Cô gái hỏi
– Chính là khiêm tốn!
Bây giờ mọi người mới nhìn cô bằng ánh mắt khác, từ trước tới nay cô luôn khoe khoang và tự cao tự đại, khiến cô ấy xấu hổ. Ông cười và nói:
– Chẳng ai hoàn hảo cả. Mỗi người đều có điểm xấu của riêng mình. Có người điểm xấu đáng nói, có người điểm xấu không đáng nói. Nói tóm lại, kể cả người có tấm lòng cao cả cũng phải có điểm xấu.